CƯNG CHIỀU SÁT THỦ
Phan_4
Tả Tử Câm hung hăng nhìn nàng, mỉm cười nói,
"sao em tắm mà không cởi quần áo?".
Cửu Dạ cười khổ nói: "Tôi còn không là đang
chuẩn bị tắm sao?".
Tử Câm nhàn nhạt gật đầu, đóng cửa lại đi ra
ngoài. Một lát sau, Cửu Dạ tắm được một nửa, cửa lại mở ra.
"Hình như tôi có khóa cửa. . . . . ."
Cửu Dạ cẩn thận tìm từ, để tránh đem Tử Câm miêu tả thành kẻ thích nhìn trộm.
"Tôi có chìa khóa." Tả Tử Câm nhìn
thân thể chưa kịp che của nàng, cúi đầu cười một tiếng nói: "Tôi là nói
cho em, nước tắm ở ngăn thứ hai, nước hoa ở ngăn thứ ba".
". . . . . ."
I phục YOU!.
Chìa khóa phòng tắm cũng mang theo, không hổ là
tả tử câm nhà nàng, thật ngoan đi. Tả Tử Câm đi ra ngoài, trong ánh mắt thoáng
có chút thất vọng.
Cửu Dạ thở dài một tiếng.
Quả nhiên bắt đầu hoài nghi.
Hai lần xông vào, không phải đều là muốn nhìn vết
thương trên người nàng sao?. Tiểu thư của ta, trở nên tinh như vậy từ lúc nào?.
Tắm rửa xong, Cửu Dạ nhìn về phía ngăn thứ ba,
da đầu có điểm tê dại. Trên ngăn thứ ba, chi chít mười lọ nước hoa. Cửu Dạ lần
lượt mở ra ngửi, trong đó có một lọ giống lọ mà nàng tặng Tử Câm lúc còn ở Mỹ,
là mùi mà Cửu Dạ yêu thích, khác hẳn so với các lọ khác.
Nước hoa. . . . . .
"Sao phải khổ như vậy? Không nên làm cho
tôi bộc lộ thân phận, khiến cô gặp phải nguy hiểm".
Cửu Dạ cuối cùng không dùng nước hoa, thay áo ngủ
đi ra. Tả Tử Câm ngồi tựa tao nhã ở sô pha, TV bật nhưng tắt tiếng, tay cầm một
quyển văn kiện lật xem, cau mày. Thấy cửu dạ đi ra, Tử Câm giãn mi, đem Cửu Dạ
nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: "Em mặc bộ này đẹp đấy."
Sau đó tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
Cửu Dạ nhìn một chút bộ áo ngủ mới tinh trên người,
nghĩ thầm vị tiểu thư này chắc là có sở thích sưu tập áo ngủ, hay là đơn thuần
chỉ là có chuẩn bị vài bộ sơ cua?.
Nhún nhún vai mặc kệ, nói: "Tử câm, tôi ngủ
chỗ nào?".
Lúc nghe"Tử câm" hai chữ, tay cô ấy
run lên một chút, sau đó dường như không có việc ấy nói: "Có rất nhiều
phòng, tùy em chọn!".
Ngừng một chút, vừa cười nói: "Phòng tận
cùng bên trong là của tôi không được nửa đêm tập kích nghe chưa!".
"Vậy. . . . . . Tôi đi ngủ trước."
Cửu Dạ trầm tư quẹo đại vào một phòng, thầm
nghĩ: "trước lúc đến không nhờ ‘Bộ trưởng tình báo ’ giúp điều tra một
chút tính tình của cô ấy thực sự là một sai lầm. Năm năm rồi, cô ấy sao có thể
giống như trước đây đây? Đã sớm thành một tiểu hồ ly rồi".
Sáng sớm hôm sau, Cửu Dạ lôi kéo Tả Tử Câm tới
công ty.
Đang lúc cửu dạ thoải mái đi thang máy, bị Tả Tử
Câm nhìn chăm chú đến tê dại sống lưng.
"Cô. . . . . . Là đang làm cái gì?".
"Hiện tại không sợ ngồi thang máy?".
Cửu Dạ có chút ngại ngùng cười nói: "Trước
đây không ngồi cho nên sợ, nhưng theo tổng giám đốc ngồi hai lần, cũng quen rồi".
Thang máy này là thang máy chuyên dùng của công
ty. Lúc Cửu Dạ nói, một người thoạt nhìn như là quản lý nhân sự phòng nào đó đi
vào, nghe Cửu Dạ nói, có chút dị dạng nhìn nàng một cái.
Cửu Dạ bỗng nhiên phản ứng lại. Câu nói kia đáng
lẽ phải nói “ngồi” thành “đi” mới phải.
Cửu Dạ len lén liếc mắt tả Tử Câm, cô ấy dường
như cũng nhận ra, nhưng là thản nhiên nhìn về phía trước, không nhìn đến Cửu Dạ.
Cửu Dạ trong lòng buồn cười có chút hả hê. Hố rồi
còn cố làm dáng!.
Tuy rằng Cửu Dạ rất muốn đùa Tử Câm, nhưng lại
không muốn "Danh dự" của cô ấy bị ảnh hưởng không tốt, đành phải làm
bộ không thèm để ý dùng nói bóng nói gió nói tiếp tục thảo luận một phen về vấn
đề "Thang máy". Thẳng đến cảm giác được vị quản lý kia hiểu là chính
mình “nghe nhầm” mới thôi.
Ra khỏi thang máy Cửu Dạ bắt gặp chủ nhiệm phòng văn kiện, chủ nhiệm cũng
thấy nàng, trợn tròn con mắt nhìn nàng tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cửu Dạ làm bí thư cũng không giống với các bí thư khác. Bàn làm việc của nàng
được đặt ngay bên cạnh bàn làm việc của tổng giám đốc. Rất kỳ lạ.
Cửu Dạ vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn Tử Câm, nói:
"Tôi ở chỗ này không tốt lắm đâu".
Tả Tử Câm lại xem như không có gì hỏi:
"Không tốt ở chỗ nào?".
"Cô ở chỗ này bàn luận chuyện cơ mật của
công ty không tiện. . . . . .".
Tả Tử Câm bước ra cửa một hồi rồi quay lại xuất
ra bộ dạng nữ chủ, nhàn nhạt cười cười, nói: "Có việc thì em đi ra ngoài
là được rồi".
". . . . . ."
Vị tiểu thư này thật ngang ngược!.
Cả buổi sáng Cửu Dạ đều ngồi chán không có việc
gì. Bên này Tả Tử Câm lại nhàn nhã phê văn kiện, nghe báo cáo. Hễ có người tới
Cửu Dạ lại giả vờ đọc tài liệu đồng thời chống đỡ đủ loại ánh mắt quỷ dị nhìn đến.
Đem toàn bộ tài liệu đọc hết một lần, nàng đại
khái nắm được tình hình của công ty. So với tư liệu mà Cửu Dạ tự mình điều tra
thì biết được thêm không ít cơ mật. Cửu Dạ lại thở dài, có cảm giác hận rèn sắt
không thành thép. Vị tiểu thư này sao có thể dễ dàng tin người như thế? Nửa năm
qua sao cô ấy có thể quản lý công ty rõ ràng, nghiêm khắc cùng khéo léo đến vậy.
Lúc cùng cấp dưới nói chuyện, mặc kệ nói cái gì
Tả Tử Câm cũng không bảo Cửu Dạ ra ngoài, nhưng là khi nói đến chuyện tương đối
cơ mật của công ty, Cửu Dạ đều rất thức thời tự đi ra ngoài pha trà. Có điều từ
trong ánh mắt của toàn bộ nhân viên công ty đọc được ra, bọn họ đều là hiếu kỳ
đối với sự tồn tại của Cửu Dạ.
Má nó!. Người được Cửu Dạ đại nhân ta hầu hạ qua
mà còn sống chỉ có duy nhất Tả Tử Câm nhà ngươi thôi!. Ngày xưa Cửu Dạ cũng từng
cải trang thành nhân viên pha trà rót nước để tiếp cận mục tiêu. Tuy nhiên người
được nàng "Hầu hạ" qua đều không còn sống trên đời.
Buổi trưa, một phụ nữ ăn mặc toàn mầu hồng đẩy cửa
tiến vào.
Cửu Dạ liếc mắt một cái nhận ra người này.
Tư liệu ghi: bạn thân của Tả Tử Câm, Nghiêm Lộ,
hai mươi bảy tuổi. Không giống phong thái bình tĩnh phong hoa tuyệt đại của Tử
Câm, Nghiêm Lộ có chút sáng lạn như thái dương.
Nghiêm Lộ thấy Cửu Dạ có chút nghi hoặc, dần dần
trở nên tò mò. Phòng làm việc của Tả Tử Câm không lưu người, không cần nói chắc
nàng cũng biết.
Tả Tử Câm cũng nghiêng đầu hướng Cửu Dạ nhìn,
nói: "Em đi ra ngoài một chút nhé". Nghe như đề nghị nhưng thật ra lại
mang giọng điệu yêu cầu.
Cửu Dạ lại ngoan ngoãn bưng cái chén ra ngoài
pha trà. Cửu Dạ nhìn chén trà thở dài: haiz, trà ơi trà, ngươi thật đáng
thương, chưa được uống xuống bụng đã bị thay ấm mới.
Cửu Dạ ở ngoài cửa lẳng lặng chờ, lấy ra điện
thoại.
Cửu Dạ tùy thân luôn mang theo hai chiếc điện
thoại di động, trong đó một chiếc đang nằm trong phòng làm việc của tổng giám đốc,
được giấu kín đáo dưới đống văn kiện trên bàn của nàng. Mà chiếc điện thoại đó
đã sớm thông với chiếc còn lại nàng đang mang trên người.
Tả Tử Câm yêu cầu nàng rời đi cùng với ánh mắt của
Nghiêm Lộ, trực giác cho Cửu Dạ biết chuyện hai người ấy sắp nói nhất định có
liên quan đến mình. Cửu Dạ sẽ không tha cho bất cứ ai uy hiếp đến nàng.
Chỉ cần có hai chiếc điện thoại di động là có thể
hoàn thành một màn nghe trộm.
Cửu Dạ quẹo vào toilet, dùng chiếc điện thoại
còn lại nghe hai người nói chuyện.
"Cái thanh thuần sinh viên kia là ai? Người
nhà của cậu?".
"Không phải, là nhân viên mới vào."
"Mới vào? Mới vào mà cậu cho phép nàng làm
việc chung một phòng. . . . . . ?".
"Tớ cũng không nói cho em ấy chuyện của
công ty".
Tả Tử Câm không trả lời thẳng vào vấn đề, chuyển
ngay đề tài nói: "Tớ hôm nay là muốn nói cho cậu biết, tớ muốn hủy bỏ hôn
ước với Tần Thiệu Dương".
"Tả Tử Câm, cậu nói thật sao?. Muốn hủy bỏ
hôn ước?. Câuh điên rồi!".
Nghiêm Lộ nói thanh âm ngày càng lớn. Mà Tả Tử
Câm lại nhàn nhạt, nói: "Tớ không điên".
"Cậu là vì ai? Là vì tên bạn trai ở Mỹ kia
ư?".
"Tớ không có bạn trai ở Mỹ".
Tả Tử Câm trầm mặc thật lâu, nói: "Tớ với
em ấy, không biết có được tính là quen biết hay không. . . . . .".
"OMG!" Âm lượng của Nghiêm Lộ lại nâng
thêm một bậc.
"Cậu vì một người không biết là có thích cậu
hay không, chỉ biết tên. . . . . . Chậc, được rồi, ngay cả tên cũng không biết,
chỉ biết một chữ. Vì một người như vậy mà hủy bỏ hôn ước? Tớ nên khen cậu là
người theo chủ nghĩa lãng mạn hay là nên mắng cậu là đồ đại ngốc đây?".
". . . . . ."
Nghiêm Lộ thở dài một tiếng, nói: "Được rồi!
Nhưng dù gì cậu cũng phải xác định xem đối phương có thích mình không chứ?. Cậu
cũng không nói cho mình biết cái người kia là làm nghề gì!. Cậu vì một người
lai lịch không rõ mà hủy hôn với Tần Thiệu Dương không phải là quá lỗ mãng
sao?".
"Tớ hủy hôn ước là bởi vì tớ nhận ra tớ vẫn
như cũ, không quên được tiểu Dạ".
Nghiêm Lộ nói: "Hiện tại công ty đang trong
lúc khó khăn, cậu hủy hôn vậy công ty phải làm sao?. Nếu như lần này Tần Thiệu
Dương giúp cậu, vậy sau này cậu còn mặt mũi nào mà hủy hôn ước?".
Tả Tử Câm lại trầm mặc một hồi, nói: "Tớ
cũng không biết".
"Cậu. . . . . .".
Nghiêm Lộ tựa hồ rất tức giận, một lúc lâu, nói:
"Cậu gọi mình tới là muốn mình giúp cậu phải không?".
". . . . . . Đúng".
". . . . . . Được rồi!. Để mình về xem có
thể giúp được được chút gì hay không".
"Lộ, cảm ơn. . . . . .".
"Được rồi được rồi, hai ta còn cần khách
sáo làm gì, Thật là!.
Sao năm xưa bạn lại gặp phải người kia làm gì để
đến bây giờ dây dưa không rõ".
Nghiêm Lộ trong giọng nói mang theo ảo não.
"Em ấy nhất định sẽ trở về. Em ấy đã nói sẽ
về nói cho tớ biết tên, tớ đợi em ấy".
Tả Tử câm trong giọng nói mang theo uể oải cùng
tưởng niệm, Cửu Dạ tại toilet nghe thấy lời của cô ấy. Nghe thấy "Tớ đợi
em ấy" này mấy chữ thật kiên quyết, lệ cứ như vậy lẳng lặng rơi.
Hóa ra trên thế giới này ta không có một mình,
có người chờ ta, có người suốt năm năm vẫn chờ ta. . . . . .
Nhiều năm như vậy hai người cũng chỉ gặp nhau
đúng một lần vào đêm đó, sau lại vội vàng chia ly.
Buổi tối hôm đó có lẽ là buổi tối kích thích nhất
của Tả Tử Câm, khắc sâu vào trong lòng cô ấy. Cửu Dạ từng học qua tâm lý học,
nhiều năm như vậy qua đi không phải là nàng tự cao nhưng hình tượng của nàng
trong lòng Tả Tử Câm chắc chắn ngày càng hoàn mỹ, mà người trong lòng Tả Tử Câm
tưởng tượng ra kia không biết có bao nhiêu chênh lệch so với nàng?.
Chương 16: Dị động (khác biệt).
Cửu Dạ cho rằng lúc làm sát thủ tuy có hấp dẫn vài ánh mắt, lúc cải
trang thì thanh thuần ngây thơ, nhưng là không có mê người đến nỗi khiến vị
Nghiêm tiểu thư này nhìn nàng như động vật quý hiếm đi.
Nghiêm Lộ đi ra nhìn Cửu Dạ từ trên xuống dưới hết
một lượt, lưu lại một ánh mắt khinh thường, cùng Tả Tử Câm lướt qua người nàng.
Nghiêm tiểu thư từ trước tới nay vẫn là như vậy.
Có người nói, nghiêm tiểu thư là bạn thanh mai trúc mã với Tử Câm, lớn lên trở
thành bạn thân, hai nhà cũng có quan hệ tốt. Từ nhỏ Nghiêm Lộ có tính cách mạng
mẽ thường xuyên chiếu cố Tử Câm.
Cửu Dạ còn không biết nguyên nhân vì sao vị tiểu
thư này đối nàng phẫn hận, vội vàng nở một nụ cười lấy lòng đầy sủng nịnh. Tả Tử
Câm nhàn nhạt cười, bước đi song song cùng Nghiêm Lộ. Hai người đi rất gần
nhưng Tả Tử Câm vẫn là giữ khoảng cách.
Cửu Dạ nghe "bộ trưởng tình báo" nói
qua, bắt đầu từ năm năm trước Tử Câm mắc bệnh tâm lý. Bệnh không nặng chỉ là
không muốn tiếp xúc da thịt với người khác. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà Chủ
tịch mới đồng ý lùi lại hôn sự giữa hai nhà Tả- Tần.
Cửu Dạ nhớ tới tối hôm qua theo xe nhảy xuống ôm
lấy Tả Tử Câm mà cô ấy không có phản ứng, tự nhiên thấy vui vui.
Hôm nay kế hoạch của Cửu Dạ vốn là đi điều tra mấy
tên tập kích hôm qua. Không nghĩ tới bọn chúng trắng trợn phát động tấn công đợt
hai. Lãng phí quá! Bỏ ba trăm vạn mua thiết bị nghe lén tối tân vốn là muốn
quan tâm chăm sóc Tử Câm nhà nàng một chút ai dè lại phải sử dụng trong tình cảnh
này đâu. Cửu Dạ vừa lái xe, vừa nghe lén, thỉnh thoảng liếc trộm hai người đẹp
như hoa như ngọc phía sau.
Nghiêm Lộ ở phía sau đang kết tội Cửu Dạ với tiểu
thư, lại liệt thêm một tội lái xe không chuyên tâm vừa lái vừa nghe MP3!.
Nói thật , tướng mạo của tiểu thư cũng chỉ thuộc
loại trung bình, còn không bằng Nghiêm Lộ. Đương nhiên nếu là chỉ xét tướng mạo.
Nhưng mà trong mắt Cửu Dạ, khí chất quan trọng hơn tướng mạo. Chỉ cần là người
có khí chất mặc loại quần áo gì cũng rạng rỡ hơn bình thường. Trùng hợp là Tả Tử
Câm có khí chất mà nàng thích đó là lý do mà trong mắt nàng sự tồn tại của
Nghiêm Lộ như cỏ cây giống nhau. Được rồi, thiên điều vạn điều nói trắng ra là
"Tình nhân trong mắt là Tây Thi" mà thôi!.
Cửu Dạ một bên lái xe, một bên nghe lén cuộc đối
thoại từ bên kia truyền đến.
"Anh Đao, vạn sự nhờ anh hết".
Giọng nói có chút khiêm tốn, cật lực che dấu sợ
hãi.
"Nói ít thôi, trước đem một nửa tiền đặt cọc
ra đây rồi nói chuyện! Giá cả đều đã có niêm yết rồi!". Gã đàn ông tự xưng
sát thủ đằng đằng sát khí.
Cửu Dạ có chút khinh thường. Nghe mấy lời này đã
biết cái "Sát thủ" này chỉ là tôm tép, không phải là người của 5 tập
đoàn sát thủ chính thống. Giới sát thủ chỉ lấy nửa tiền đặt cọc từ lúc nào?.
"Thập kiệt thập lục hùng" của Cửu Dạ cho tới bây giờ đều lấy toàn bộ.
Cửu Dạ là sát thủ cấp cao, dám động đến người của
nàng?. Tốt! Nàng không ngại lúc hoàng hôn rèn luyện chút thân thủ đâu.
Hai người đẹp phía sau ngồi nói chuyện phiếm, tội
nghiệp Cửu Cạ một lúc ba việc, vừa lái xe, vừa nghe lén lại còn chú ý xem hai
người phía sau nói chuyện gì. Không biết thế nào đề tài chuyển đến nói về ngón
tay của Cửu Dạ. Nghiêm Lộ cố ý thử thăm dò, nói: "Chà, ngón tay đẹp như vậy,
trước đây có học đánh đàn piano?".
Cửu Dạ làm bộ không nghe thấy. Tả Tử Câm cũng trầm
mặc chờ đáp án. Ngón tay của sát thủ được rèn luyện từ nhỏ đương nhiên là linh
hoạt. Cửu Dạ đương nhiên có thể trả lời nhưng mà cô ta đang muốn gây sự, trả lời
được một câu, cô ta sẽ lại hỏi tiếp câu thứ hai, câu thứ ba. . . .
Nghiêm Lộ không cam lòng lại hỏi thêm một lần nữa,
Cửu Dạ đều chỉ xấu hổ cười cười, không nói lời nào. Qua kính chiếu hậu Tử Câm
nhìn nàng lắc đầu. Nghiêm Lộ không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
Hai người chỉ đường cho nàng đến một quán bar,
xem chừng là quán quen. Nghe lén bên kia đã bàn xong chuyện, ở đây lại ồn ào
nghe không rõ. Vì vậy Cửu Dạ thu hồi máy MP3 gì đó, theo sau hai người đẹp làm
vệ sĩ.
"Helen, dạo này thế nào?".
Nghiêm Lộ theo thói quen đến nói chuyện phiếm với
chủ quán. Tả Tử Câm cũng đáp lại, thản nhiên, hỏi một câu trả lời một câu khiến
cho người khác có cảm giác ôn hòa thân thiết nhưng lại như xa cách.
Cửu Dạ không uống rượu. Đêm nay có kịch hay phải
diễn, nàng không thể uống say. Tuy rằng nàng đã qua huấn luyện, có thể uống
ngàn chén không say nhưng là nàng không muốn uống.
Cửu Dạ uống rượu đều là tại lúc xã giao muốn tiếp
cận đối tượng.
Rất kỳ quái, không ít sát thủ nghiện rượu, bọn họ
cho rằng rượu có thể giảm bớt áp lực trong thế giới gió tanh mưa máu này, trong
đó là máu của đối thủ cũng có máu của chính mình.
Thế nhưng Cửu Dạ lại không thích rượu.
Có lẽ là bởi vì các nàng có Linh đại nhân vì vậy
mà không mất đi bản tính. Mỗi lần nghĩ đến Linh, Cửu Dạ trong lòng đều thầm cảm
ơn một lần. Lúc dạy cho bọn họ tình cảm, Linh như mẹ, lúc huấn luyện Linh như
cha, lúc thực hiện nhiệm vụ Linh lại như tiền bối.
Người có lý trí càng uống rượu càng tỉnh, hơn nữa
nàng có thói quen uống rượu trước khi giết người đã lâu. Nàng uống rượu vào lúc
xuống tay càng không lưu tình.
Nghiêm Lộ đương nhiên không biết điều này, cười
trêu chọc nàng: "Vệ Thần, sao không uống rượu?".
"Tôi không biết uống rượu, hay là thôi
đi".
"Như vậy sao được? Ngày hôm nay cố ý mang
cô đến quán bar, sao có thể ngay cả một ngụm cũng không uống được!".
Cửu Dạ khó xử, vẻ mặt co quắp cười khổ.
Nội tâm, một mảnh nghiêm nghị.
Không ai có thể ép nàng. Cho dù là bạn thân của
Tử câm. Nàng có thể thỏa hiệp cùng Tử âm, không sợ mất mạng vì Tử Câm. Nhưng sẽ
không vì bạn thân hay người thân của Tử Câm mà chịu ủy khuất. Chung quy, nàng
cũng không phải là người bình thường mà là một sát thủ.
Tả Tử Câm nhìn nàng thật sâu, nhìn đến lúc nàng
hướng Tử Câm cười khổ.
"Tôi từng học qua pha rượu, để tôi pha một
chén cho em được không?". Tả Tử Câm mỉm cười hỏi.
Cửu dạ đương nhiên là gật đầu.
"Hừ, cô quả nhiên là bí thư của Tử Câm, lời
người khác nói đều không nghe!".
Cửu Dạ khẽ cười, không nói lời nào. Nàng đương
nhiên biết, Nghiêm Lộ chẳng qua là có chút ghen tỵ vì không được tín nhiệm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian